Hoàng Sa! Đảo Hoàng Sa Ơi!

Hoàng Sa ơi! Đảo Hoàng Sa ơi!

Một mảnh giang sơn đã mất rồi

Ta như mất cả phần da thịt

Tổ Quốc còn đau một góc trời



Vẫn nhớ Hoàng Sa! Ôi Hoàng Sa!

Trận chiến năm xưa máu lệ nhoà?

Sao không giăng trận cầu phao cũ

Chôn xác quân thù, trận Đống Đa



Hoàng Sa! Hoàng Sa! Ta vẫn đau

Biển như còn đỏ máu loang mầu

Máu ai thấm giữa lòng hải đảo

Xương trắng ai chìm giữa biển sâu?



Hoàng Sa! Hoàng Sa! Đã mấy trăng?

Sao không là sóng dậy Bạch Đằng!

Sao không báu kiếm, lời Sát Đát!

Sao sóng muôn trùng không thét vang?



Một mảnh cơ đồ giữa biển khơi

Ta con chim lạc cuối chân trời

Còn mơ Vạn Kiếp chôn thây giặc

Hoàng Sa đâu rồi, Hoàng Sa ơi



Hoàng Sa dưới bóng cờ Bắc phương

Giang sơn oan uất giữa bạo cường

Sóng nước ầm vang lời tủi hận

Hào kiệt đâu rồi? Hay khói sương



Huyền sử oai hùng, hay bãi hoang?

Hoàng Sa từng lớp sóng oai hùng

Hồn oan tử sĩ Nam quân vẫn

Theo dấu quân thù, theo dấu trăng!



Tổ Quốc còn đau mỗi mùa xuân

Âm ba hải chiến dậy sóng hờn

Xung phong! Hải kích bên bờ nước

Từng rặng san hô loang máu vương.



Hoàng Sa! Hoàng Sa! Mảnh trăng rơi

Một mảnh giang sơn, một mảnh đời

Một mái tóc xanh sầu điểm bạc

Tổ Quốc kêu gào! Hoàng Sa ơi!





(Tôi không biết tác giả bài thơ này là ai. Đọc nó cảm như của một người lính Sài Gòn năm nào đau đớn, uất ức, căm phẫn trước việc đảo Hoàng Sa bị ngoại bang đánh chiếm năm 1974, xót thương cho những người lính đã xả thân cho một mảnh giang sơn giữa bể khơi. Tình cảm đó cũng là tình cảm chung của mỗi người dân Việt Nam khi nghĩ về biển đảo, biên giới, đất đai lãnh thổ của quốc gia mình).

http://phamxuannguyen.vnweblogs.com/post/1958/223210